Chúa ơi, làm ơn đi mà
Con năn nỉ Chúa đó!
Mùa Vọng là mùa của trông đợi trời cao hãy đổ sương xuống. Lời năn nỉ của những người Kitô hữu Việt Nam, “Maranatha, Ngài ơi hãy đến, Ngài đến mau đi” trong những ngôi giáo đường của quốc nội và hải ngoại tiếp tục ngân vang từ những ngày Chúa Nhật đầu tiên của Chúa Nhật thứ Nhất Mùa Vọng. Lời năn nỉ Maranatha, trong tiếng Aramaic có nghĩa là “Chúa của chúng con ơi, xin hãy đến” (1Cor 16:22), sẽ còn tiếp tục nỉ non cho tới giây phút chuông vàng chuông bạc của Thánh Lễ Nửa Đêm ngân vang kỷ niệm giây phút Ngôi Hai nhập thể làm người. Mùa Vọng, do đó, có thể được gọi là Mùa Năn Nỉ. Trong suốt bốn tuần lễ của Mùa Vọng, chúng ta năn nỉ Giavê Thiên Chúa, “Chúa ơi, con năn nỉ Chúa đó. Làm ơn đi mà. Xin hãy đến. Xin hãy nhập thể vào trong máng cỏ tâm hồn của con”.
Thành Sôđôm nổi tiếng trong dòng lịch sử ơn cứu độ bởi lửa đỏ và diêm sinh đã từng tuôn đổ từ trời cao thiêu đốt cháy hết tất cả mọi người trong thành ngoại trừ gia đình ông Lót. Nhưng thành Sôđôm có lẽ cũng nổi tiếng bởi một cuộc năn nỉ, trả giá tay đôi giữa Thiên Chúa và tổ phụ Abraham. Abraham ra một cái giá năm mươi, năn nỉ với Ông Trời xin tha phạt nếu ông tìm được năm mươi người công chính trong thành Sôđôm. Thiên Chúa gật đầu đồng ý. Abraham được thể lấn tới, đòi hạ giá nữa. Lần này bốn mươi năm. Chúa vẫn gật. Thấy Chúa dễ dãi, tổ phụ Abraham lại xuống giá. Lần này bốn mươi người. Tổ phụ Abraham nói, “Chúa ơi, nếu con tìm được bốn mươi người công chính, xin giơ cao đánh khẽ thôi nhé”. Chúa lại gật. Thấy tình hình làm ăn có vẻ dễ dàng thuận lợi, Abraham lấn tới nữa. Lần này ba mươi. Chúa vẫn gật. Rồi hai mươi. Thiên Chúa từ bi nhân hậu tiếp tục gật. Sau cùng là mười. Và Giavê Thiên Chúa vẫn không lắc mà chỉ gật.
Đêm khuya canh vắng có người gõ cửa nhà ông hàng xóm, năn nỉ xin ba chén gạo về nhà nấu cơm cho người khách lỡ độ đường. Người này đứng gõ cửa, gãi tóc, năn nỉ, “Ông hàng xóm, ông bạn dễ thương của tôi ơi. Tôi có người bạn mới ghé thăm. Mà kẹt quá, trong nhà gạo lại chạm đáy lu rồi. Làm ơn cho tôi mượn mấy chén gạo về nhà nấu cháo hoa cho người bạn lỡ độ đường đi”. Người đứng ngoài cửa tiếp tục năn nỉ, tiếp tục gõ. Người nằm trên giường tiếp tục chối từ, tiếp tục lắc, “Trời tối rồi, tôi đã lên giường. Về đi. Mai tôi còn phải dậy sớm, đi làm, cày hai jobs. Về đi”. Người nằm trong giường tiếp tục lắc, “Về đi”. Người đứng ngoài cửa tiếp tục gõ, “Làm ơn đi mà”. Và theo như lời của Đức Giêsu, cuối cùng, người nằm trên giường bên trong ngôi nhà cũng phải đứng dậy, mở cửa cho người năn nỉ tất cả những thứ mà anh ta cần, không phải bởi tình bạn hoặc tình hàng xóm, nhưng bởi vì lòng kiên trì của anh ta (Luca 11:8).
Bạn thân,
Nếu mình không bao giờ cất giọng năn nỉ, không mấp máy đôi môi, không mở miệng nói, “Làm ơn đi mà”, không ai trên cõi Thiên Đàng cũng như dưới cõi trần thế biết là chúng ta đang thiếu thốn bần hàn, đang nghèo rớt mồng tơi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục ngồi trong bóng tối, không than thở, không nói chi, tiếp tục im lặng, nghĩ là mình đầy đủ, dư thừa, ân sủng vàng bạc từ trời cao sẽ không bao giờ tuôn rơi lấp lánh, rớt xuống phủ chùm trên linh hồn và trên thân xác của chúng ta.
Có dịp dừng chân ngay tại góc đường ở dưới phố, đôi khi bạn và tôi gặp hai ba người hành khất đứng chìa tay xin tiền, “Làm ơn cho hai mươi năm xu. Làm ơn bố thí cho mấy đồng bạc lẻ”. Người hành khất này nghèo không có tiền. Bởi không có tiền, anh ta không mua được những thứ anh ta cần. Cho nên anh ta cần phải năn nỉ vào lòng từ tâm của những người qua đường. Nếu người hành khất này không mở miệng năn nỉ, không một người khách bộ hành nào sẽ để ý nhìn đến anh ta, chứ đừng nói chi đến chuyện bố thí tiền bạc.
Trong tình yêu, người ta cũng năn nỉ nhau. Hàn Mặc Tử, nhà thơ Công Giáo nổi tiếng với những vần thơ về trăng, về Đức Mẹ Ave Maria cũng đã từng mở miệng năn nỉ,
Sao [em] không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên.
Có lẽ bởi không được yêu, thiếu thốn tình yêu, nhà thơ họ Hàn phải mở giọng cất tiếng van xin tình yêu. Bởi thế, nhà thơ viết xuống giấy trắng mực đen bao nhiêu bài thơ tình năn nỉ tình yêu. Không biết những thiếu nữ có đáp lại lời năn nỉ của nhà thơ hay không, nhưng hình như Mộng Cầm cũng đã từng lên tiếng đáp trả lời năn nỉ của nhà thơ họ Hàn. Nhưng rất tiếc, có lẽ tại bệnh phong của nhà thơ, cuối cùng câu đáp trả của Mộng Cầm cho lời năn nỉ của họ Hàn cũng không trọn vẹn. Cuối cùng nhà thơ đã chết cô đơn trong nhà thương cùi tại Quy Hòa.
Triệu Minh, Quận Chúa cao sang Mông Cổ trong Cô Gái Đồ Long cũng đã từng năn nỉ tình yêu của Ma Vương Trương Vô Kỵ. Vào ngày cưới của Trương Vô Kỵ với Chu Chỉ Nhược, xuất hiện với một nhúm tóc vàng của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, Triệu Minh năn nỉ Trương Vô Kỵ ngưng, thôi không cưới cô dâu xinh đẹp, trưởng môn Nga Mi. Nếu Triệu Minh không xuất hiện, không năn nỉ, Quận Chúa Mông Cổ không bao giờ có dịp được Trương Vô Kỵ kẻ chân mày cho mình.
Mẹ Việt Nam cũng từng năn nỉ con gái Việt Nam ,
Con ơi! Mẹ bảo con này,
Học khôn, học nói, cho tày người ta,
Con đừng học thói chua ngoa,
Họ hàng ghét bỏ, người ta chê cười.
Có lẽ bởi lời năn nỉ của mẹ Việt Nam, vương quốc Văn Lang đã sản sinh ra không biết bao nhiêu thiếu nữ Lạc Việt với công dung ngôn hạnh, duyên dáng, mặn mà, xứng đáng là con cháu của Hai Bà Trưng và Bà Triệu.
Con cái khi còn ở với bố mẹ cũng đã từng năn nỉ, “Mẹ ơi cái kiếng mắt Guchi đó nhìn đẹp lắm. Bố ơi, cái quần jean ở tiệm Gap đang bán on sale. Bố mua cho con đi”.
Và mẹ cũng đã từng năn nỉ con gái, “Mẹ sẽ mua cho con cái kiếng Guchi”; bố cũng đã từng năn nỉ con trai, “Bố sẽ mua không phải một nhưng mà là ba cái quần jean CK brandname, không bán on sale, nếu cuối năm con mang về cho bố một rừng điểm A sáng chói nhé”.
Đức Giáo Hoàng vĩ đại của thiên niên kỷ thứ ba cũng năn nỉ với giới trẻ qua những đại hội Giới Trẻ, “Các con hãy trở nên thánh thiện. Hãy đứng dậy đáp lại lời mời gọi dấn thân của Đức Kitô”. Và chắc chắn, thông điệp hãy đứng lên, hãy dấn thân cũng sẽ là một trong nhiều thông điệp Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II sẽ mở miệng, sẽ năn nỉ giới trẻ vào đại hội Giới Trẻ Mùa Hè 2005 được tổ chức tại thành phố Cologne bên Đức.
Đức Mẹ trong lần diện kiến với ba trẻ mục đồng bên Fatima của Bồ Đào Nha năm 1917 cũng đã năn nỉ thế giới thôi đừng xúc phạm đến danh thánh Chúa nữa, nhưng nên lần hạt Mân Côi, thay đổi đời sống. Có lẽ, bởi người ta không thiết tha lắng nghe lời năn nỉ của Mẹ, cho nên, đã có một thời nước Nga trở thành một cái roi sắt mà Thiên Chúa sử dụng để luận phạt thiên hạ.
Bạn thân,
Người ta cần phải năn nỉ nhau, bởi người ta không có những thứ mà người ta đang mở miệng năn nỉ. Và bởi biết mở miệng năn nỉ, những thiếu thốn, những trống vắng sẽ được lấp đầy.
Mẹ năn nỉ con cái học khôn ngoan thôi xảo quyệt. Đức Giáo Hoàng năn nỉ giới trẻ. Đức Mẹ Fatima năn nỉ cả thế giới. Tất cả những cái năn nỉ của người mẹ Việt Nam, của Đức Giáo Hoàng, và của Đức Mẹ Fatima đã làm cho thế giới càng ngày càng trở nên một nơi để sống chứ không phải là một nơi để chạy trốn. Bởi thế, ngoài mở miệng năn nỉ Thiên Chúa, chúng ta hãy mở miệng năn nỉ lẫn nhau. Hãy mở miệng năn nỉ người hàng xóm, người công nhân trong hãng thôi lường gạt, thôi gian dối. Hãy mở miệng năn nỉ thôi nói xấu lẫn nhau. Hãy mở miệng năn nỉ thôi làm tất cả những điều mà mình không muốn người khác làm tổn thương mình. Hãy năn nỉ nhau thôi làm điều xấu. Khi điều xấu bớt đi, cái đẹp tự nhiên sinh chồi nẩy lộc, đơm hoa đâm nhánh. Khi đó cỏ thơm hương hoa thiên đàng mọc lan tràn khắp nơi. Bởi người ta biết năn nỉ nhau, trái đất này sẽ không còn phải là một nơi để người ta tiếp tục than khóc thở than nữa.
Mùa Vọng chính là Mùa Năn Nỉ, bởi vì tương tự như tổ phụ Abraham, như những người anh chị em Do Thái, như người đàn ông đứng gõ cửa nhà ông bạn hàng xóm trong đêm khuya thanh vắng, nếu chúng ta biết mở miệng năn nỉ Thiên Chúa qua những lời kinh nguyện, Ngôi Lời sẽ nhập thể trong hình hài của một trẻ thơ trong máng cỏ lòng của chúng ta.
Lạy Chúa, trong Mùa Vọng và Mùa Giáng Sinh, xin dạy con biết mở miệng năn nỉ, năn nỉ Chúa, và năn nỉ anh chị em con.
Filed under: 1. MÙA VỌNG | Leave a comment »