Thiên Chúa thực hiện chương trình cứu độ bằng cách kêu gọi một dân riêng. Ý định cứu độ của Thiên Chúa dần dần được tỏ lộ trên dân Người qua việc giáo dục dân. Dân Chúa sẽ trưởng thành từ từ và vươn đến sự toàn thiện. Đó là tiến trình của nhiệm cục cứu rỗi mà thánh Phaolô đã so sánh với việc giáo dục một đứa trẻ trở nên trưởng thành. Lịch sử Cựu Ước cho thấy Israel đã sống dưới sự bảo trợ của luật mãi cho đến “thời viên mãn”. Vào thời Tân Ước, khoa sư phạm của Thiên Chúa đã chuyển sang một giai đoạn mới khi Người vẫn tiếp tục dạy dỗ không chỉ Israel mà bất cứ ai nhờ Con Một của Người mà trở nên nghĩa tử. Công trình giáo dục của Thiên Chúa vẫn còn tiếp tục mãi cho đến tận thế nhờ Đấng Thánh Hoá Hội thánh, Đấng sẽ hoàn tất công trình giáo dục này.[1]
Quả thế, nhờ đức tin, người Kitô hữu có thể hiểu bao quát đường lối sư phạm của Thiên Chúa và đặc tính của từng giai đoạn giáo dục này. Đó là công trình giáo dục của Ba Ngôi Thiên Chúa được thực hiện trong dòng thời gian. Cũng chính từ đó, công trình giáo dục này hay khoa sư phạm của Thiên Chúa trở thành nền tảng cho nền giáo dục Kitô giáo và là đường lối hướng dẫn đời sống đức tin của người tín hữu.
I. Khoa sư phạm của Thiên Chúa là gì ?
Hiến chế Dei Verbum của Công đồng Vaticanô II cho thấy Thiên Chúa đã muốn mạc khải chính mình và tỏ cho loài người biết ý định của Người.[2] Để thực hiện điều này, Thiên Chúa đã dùng một đường lối riêng biệt, một thứ sư phạm của riêng Người mà nói với nhân loại. Người dùng những biến cố và lời nói của con người để thông truyền ý định của mình.[3]
Có thể hình dung khoa sư phạm này qua cách thức và đặc tính riêng biệt của nó.
1.1 Cách thức
Thiên Chúa dùng những biến cố của lịch sử cứu độ và những điều được giải thích qua lời nói mà bày tỏ chính mình. Từ đầu, Người đã tỏ mình cho tổ tông chúng ta. Sau khi tổ tông sa ngã, người không bỏ mặc nhân loại nhưng ban lời hứa cứu độ (x. St 3, 15). Người đã kêu gọi Abraham để qua ông lập nên một dân riêng cho Người (x. St 12, 2-3). Người đã dùng Môsê và các ngôn sứ để dạy dỗ dân, cho họ nhận biết Người là Thiên Chúa duy nhất, hằng sống và chân thật, là Cha quan phòng, là thẩm phán chí công. Người đã sắp đặt tất cả để chuẩn bị cho Tin mừng được rao giảng qua Đấng Cứu Thế là Con Một Chí Ái của Người (x. Dt 1, 1-2).[4]
Thật thế, Đức Giêsu Kitô là Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa, là Ngôi Lời nhập thể để tiếp lời Thiên Chúa mà dạy bảo con người (x. Ga 3, 34). Người là Đấng mà ai thấy là thấy Chúa Cha (x. Ga 5, 36; 17, 4) đã hoàn tất ý định tỏ mình của Thiên Chúa bằng tất cả sự hiện diện và tỏ mình qua lời nói cũng như việc làm, dấu chỉ và phép lạ, nhất là qua cái chết và sự phục sinh.
Sau cùng, khi Ngôi Hai đã hoàn tất sứ mạng ở trần gian, Người đã phái Thần Chân Lý đến củng cố và xác nhận Người hằng ở với nhân loại để giải thoát con người khỏi tội và sự chết, để ngày sau hết họ cũng được tham dự vào sự sống vĩnh cửu với Người.[5]
Tiếp tục đọc →
Filed under: 1. SƯ PHẠM GL | Leave a comment »